Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

Thơ tình Hainơ - Tại vì sao


TẠI VÌ SAO

Tại vì sao bông hoa hồng tái nhợt
Em thân yêu, em có biết không em?
Tại vì sao hoa tím kia lại rót
Dòng lệ nhạt nhòa vào giữa trời đêm?

Tại vì sao nghe ai oán, u buồn
Chim họa mi hót trong bầu không khí?
Tại vì sao bông hoa vốn mùi hương
Lại như mùi cơ thể nằm trong mộ?

Tại vì sao mặt trời không lan tỏa
Trên ruộng đồng những tia nắng lung linh?
Tại vì sao mặt đất này cau có
Như khóc than, như chịu nỗi cực hình?

Tại vì sao đau đớn cõi lòng anh
Một nỗi buồn khôn tả đang vây lấy?
Tại vì sao, em có biết không em
Khi em bỏ anh mà đi như vậy?

Warum sind denn die Rosen so blaß

Warum sind denn die Rosen so blaß,
O sprich, mein Lieb, warum?
Warum sind denn im grünen Gras
Die blauen Veilchen so stumm?

Warum singt denn mit so kläglichem Laut
Die Lerche in der Luft?
Warum steigt denn aus dem Balsamkraut
Hervor ein Leichenduft?

Warum scheint denn die Sonn auf die Au
So kalt und verdrießlich herab?
Warum ist denn die Erde so grau
Und öde wie ein Grab?

Warum bin ich selbst so krank und so trüb,
Mein liebes Liebchen, sprich?
O sprich, mein herzallerliebstes Lieb,
Warum verließest du mich?



ĐI CÙNG ANH

Đi cùng anh – em sẽ làm vợ anh
Ở nơi xa lạ và giữa đêm trường
Trong con tim của anh em tìm thấy
Ngôi nhà mẹ cha và cả quê hương.

Nếu không đi thì anh chết ở đây
Trong cô đơn, trong nước mắt đắng cay
Em ở lại trong ngôi nhà cha mẹ
Mà cô đơn như sống ở xứ người.

Entflieh mit mir und sey mein Weib

Entflieh mit mir und sei mein Weib,
Und ruh an meinem Herzen aus;
Fern in der Fremde sei mein Herz
Dein Vaterland und Vaterhaus.

Gehst du nicht mit, so sterb ich hier
Und du bist einsam und allein;
Und bleibst du auch im Vaterhaus,
Wirst doch wie in der Fremde sein.

  
CÂY BỒ ĐỀ

Cây bồ đề cúi mình trên ngôi mộ
Gió nhẹ nhàng và tiếng hót của chim
Bên ngôi mộ, trên thảm cỏ màu xanh
Có hai người yêu nhau ngồi ở đó. 

Cơn gió thổi nhẹ nhàng và đáng sợ
Tiếng hót của chim dịu ngọt, buồn thương
Hai người yêu nhau chỉ biết lặng im
Rồi họ khóc – không biết vì sao nữa.

Auf ihrem Grab, da steht eine Linde

Auf ihrem Grab, da steht eine Linde,
Drin pfeifen die Vögel und Abendwinde,
Und drunter sitzt, auf dem grünen Platz,
Der Müllersknecht mit seinem Schatz.

Die Winde, die wehen so lind und so schaurig,
Die Vögel, die singen so süß und so traurig,
Die schwatzenden Buhlen, die werden stumm,
Sie weinen und wissen selbst nicht warum.
  


VỚI NHỮNG CÔ GÁI ĐẦN

Với những cô gái đần, tôi thường nghĩ
Khó mà làm ăn với kẻ ngu đần
Nhưng khi tôi gặp những cô thông minh
Thì hiểu rằng còn khó hơn thế nữa.

Người thông minh thì lại quá khôn ngoan
Nhiều câu hỏi làm tôi mất kiên nhẫn
Và khi tôi hỏi họ điều quan trọng
Thì họ mỉm cười một cách tinh ranh. 

Mit dummen Mädchen, hab ich gedacht 

Mit dummen Mädchen, hab ich gedacht,
Nichts ist mit dummen anzufangen;
Doch als ich mich an die klugen gemacht,
Da ist es mir noch schlimmer ergangen.

Die klugen waren mir viel zu klug,
Ihr Fragen machte mich ungeduldig,
Und wenn ich selber das Wichtigste frug,
Da blieben sie lachend die Antwort schuldig.


DAN DÍU VỚI ĐÀN BÀ

Dan díu với đàn bà bạn hãy nên khiêm tốn
Hãy nhớ tiết kiệm lời và đừng vội nói tên
Bởi nếu nàng tốt – thì cho nàng giữ kín 
Còn nếu không – thì cũng giữ cho mình.

Hast du vertrauten Umgang mit Damen

Hast du vertrauten Umgang mit Damen,
Schweig, Freundchen, stille und nenne nie Namen:
Um ihrentwillen, wenn sie fein sind,
Um deinetwillen, wenn sie gemein sind.




MỘT HÌNH ẢNH ĐÃ QUÊN 

Một hình ảnh đã quên
Thức dậy từ ngôi mộ
Một người em, tôi nhớ
Xưa từng sống ở gần.

Ban ngày tôi mơ màng
Đi trên từng con phố
Trước ánh mắt thiên hạ
Tôi buồn và lặng im.

Ban đêm thì đỡ hơn
Trên những đường phố vắng
Chỉ tôi và chiếc bóng
Cùng rảo bước song hành.

Tiếng bước chân gõ nhịp
Khi tôi bước lên cầu
Mặt trăng từ đám mây
Đang nhìn rất nghiêm túc.

Tôi đứng trước nhà em
Đưa mắt nhìn cửa sổ
Cửa sổ phòng thiếu nữ
Tim thắt lại trong lòng.

Tôi biết em vẫn thường
Nhìn qua khung cửa sổ
Thấy tôi như tượng đá
Vẫn đứng dưới ánh trăng.

Manch Bild vergessener Zeiten

Manch Bild vergessener Zeiten
Steigt auf aus seinem Grab,
Und zeigt, wie in deiner Nähe
Ich einst gelebet hab.

Am Tage schwankte ich träumend
Durch alle Straßen herum;
Die Leute verwundert mich ansahn,
Ich war so traurig und stumm.

Des Nachts da war es besser,
Da waren die Straßen leer;
Ich und mein Schatten selbander,
Wir wandelten schweigend einher.

Mit widerhallendem Fußtritt
Wandelt ich über die Brück;
Der Mond brach aus den Wolken,
Und grüßte mit ernstem Blick.

Stehn blieb ich vor deinem Hause,
Und starrte in die Höh,
Und starrte nach deinem Fenster -
Das Herz tat mir so weh.

Ich weiß, du hast aus dem Fenster
Gar oft herabgesehn,
Und sahst mich im Mondenlichte
Wie eine Säule stehn.





CÁI CHẾT VỀ BÂY GIỜ TÔI MỚI NÓI 

Cái chết về. Bây giờ tôi mới nói
Đành bỏ qua thề thốt một lời nguyền
Rằng con tim đã bao năm nhức nhối
Một nỗi buồn mòn mỏi chỉ vì em.

Quan tài đợi. Và bóng đen cau có
Tôi ngủ quên trong giấc ngủ muôn đời
Chỉ mình em, Maria, hãy nhớ
Chỉ mình em khóc thương tiếc cho tôi.

Bàn tay đẹp em nhớ đừng làm hỏng
Chỉ thế thôi số phận của con người
Ai chỉ sống với cuộc đời cao thượng
Khi chết rồi chỉ còn tiếc mà thôi.

Es kommt der Tod - jetzt will ich sagen

Es kommt der Tod - jetzt will ich sagen,
Was zu verschweigen ewiglich
Mein Stolz gebot: für dich, für dich,
Es hat mein Herz für dich geschlagen!

Der Sarg ist fertig, sie versenken
Mich in die Gruft. Da hab ich Ruh.
Doch du, doch du, Maria, du
Wirst weinen oft und mein gedenken.

Du ringst sogar die schönen Hände -
O tröste dich - Das ist das Los,
Das Menschenlos: - was gut und groß
Und schön, das nimmt ein schlechtes Ende.


TÔI KHÔNG HỀ QUYẾN RŨ

Tôi không hề quyến rũ
Thiếu nữ bằng thơ tình
Không đụng đến phụ nữ
Nếu người đó có chồng.

Bởi nếu tôi nói phét
Thì đâu còn xứng danh
Và bạn sẽ có quyền
Nhổ nước bọt vào mặt.

Hab eine Jungfrau nie verführet

Hab eine Jungfrau nie verführet
Mit Liebeswort, mit Schmeichelei;
Ich hab auch nie ein Weib berühret,
Wußt ich, daß sie vermählet sei.

Wahrhaftig, wenn es anders wäre,
Mein Name, er verdiente nicht
Zu strahlen in dem Buch der Ehre;
Man dürft mir spucken ins Gesicht.


CHÉN TÌNH TÔI UỐNG CẠN

Chén tình tôi uống cạn
Cho đến giọt cuối cùng
Nó giống như rượu mạnh
Làm sức lực tiêu tan.

Bây giờ tôi chuyển sang
Chén bạn bè nồng ấm
Giống như cốc trà nóng
Ấm áp tận ruột gan.

Geleert hab ich nach Herzenswunsch

Geleert hab ich nach Herzenswunsch
Der Liebe Kelch, ganz ausgeleert;
Das ist ein Trank, der uns verzehrt
Wie flammenheißer Kognakpunsch.

Da lob ich mir die laue Wärme
Der Freundschaft; jedes Seelenweh
Stillt sie, erquickend die Gedärme
Wie eine fromme Tasse Tee.



ĐÔI MẮT TƯỞNG ĐÃ QUÊN 

Đôi mắt tưởng đã quên
Từ những ngày xa vắng
Gặp lại vẫn say đắm
Bởi ánh nhìn dịu dàng. 

Hôn môi em lần nữa
Tôi như được hồi sinh
Ban ngày tôi phát điên
Đêm – hạnh phúc đầy đủ.

Để ý xem trên cằm
Một hố sâu đang lớn
Thế mà năm hai tám
Mới chỉ chút con con.

Augen, die ich längst vergessen

Augen, die ich längst vergessen,
Wollen wieder mich verstricken,
Wieder bin ich wie verzaubert
Von des Mädchens sanften Blicken.

Ihre Lippen küssen wieder
Mich in jene Zeit zurücke,
Wo ich schwamm des Tags in Torheit
Und des Nachts in vollem Glücke.

Wär nur nicht die tiefe Grube
In dem Kinn, geliebtes Liebchen:
Anno achtzehnhundertzwanzig

War dort nur ein leises Grübchen.

Xem thêm Thơ Đức:




Thơ Heine 301 bài Song Ngữ:



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét