Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

Hainơ - Vết thương Hạnh phúc


VẾT THƯƠNG HẠNH PHÚC

Khi có em trong tay!
Một niềm vui hạnh phúc
Trong lòng tôi tràn ngập
Những mơ ước diệu kỳ. 

Khi có em trong tay!
Tôi hôn lên mái tóc
Mái tóc vàng tuyệt đẹp
Buông xõa trên vai này.  

Khi có em trong tay!
Tôi tin rằng hiện thực
Cõi thiên đường hạnh phúc
Ngay trên mặt đất này. 

Nhưng như Thánh ngờ vực!
Tôi còn nghi điều này
Khi chưa đặt ngón tay
Vào vết thương hạnh phúc.
____________
*Thánh ngờ vực (Thomas) – tức Thánh Tô-ma tông đồ hay còn gọi là Tô-ma đa nghi hoặc Đi-đi-mô (Didymos). Là một trong 12 tông đồ của Giêsu, Ngài không tin bất cứ điều gì khi không chỉ nhìn tận mặt mà còn phải sờ tận tay (Giăng, 20: 25-28). Đây là một tích trong Kinh Thánh nhưng phải nói rằng sự liên tưởng của Heine là quá hay.


Der Ungläubige

Du wirst in meinen Armen ruhn!
Von Wonnen sonder Schranken
Erbebt und schwillt mein ganzes Herz
Bei diesem Zaubergedanken.

Du wirst in meinen Armen ruhn!
Ich spiele mit den schönen
Goldlocken! Dein holdes Köpfchen wird
An meine Schultern lehnen.

Du wirst in meinen Armen ruhn!
Der Traum will Wahrheit werden,
Ich soll des Himmels höchste Lust
Hier schon genießen auf Erden.

O, heil’ger Thomas! Ich glaub’ es kaum!
Ich zweifle bis zur Stunde,
Wo ich den Finger legen kann
In meines Glückes Wunde.


SAO TÁI NHỢT HOA HỒNG

Sao tái nhợt hoa hồng
Vì sao, em có biết?
Sao hoa tím lặng câm
Giữa nội đồng xanh biếc?

Sao tiếng sơn ca hót
Ai oán giữa không trung?
Tại vì sao mùi hương
Nghe như mùi xác chết?

Sao mặt trời âm u
Mặt trời không sưởi ấm?
Sao mặt đất màu xám
Hoang vắng như nấm mồ?

Và sao anh tăm tối?
Em hãy trả lời anh
Tại vì sao em hỡi
Sao em nỡ phụ tình?

Warum sind denn die Rosen so blaß

Warum sind denn die Rosen so blaß,
O sprich, mein Lieb, warum?
Warum sind denn im grünen Gras
Die blauen Veilchen so stumm?

Warum singt denn mit so kläglichem Laut
Die Lerche in der Luft?
Warum steigt denn aus dem Balsamkraut
Hervor ein Leichenduft?

Warum scheint denn die Sonn auf die Au
So kalt und verdrießlich herab?
Warum ist denn die Erde so grau
Und öde wie ein Grab?

Warum bin ich selbst so krank und so trüb,
Mein liebes Liebchen, sprich?
O sprich, mein herzallerliebstes Lieb,
Warum verließest du mich?



ĐÔI MÁ EM LÀ HAI ĐÓA HOA HỒNG

Đôi má em là hai đóa hoa hồng
Đôi mắt như hoa đừng quên tôi nhé
Đôi bàn tay em trắng như hoa huệ
Trên đời không gì có thể đẹp hơn
Chỉ tiếc rằng con tim em nhỏ bé
Vội héo tàn chỉ trong một vài năm.

Die blauen Veilchen der Äugelein

Die blauen Veilchen der Äugelein,
Die roten Rosen der Wängelein,
Die weißen Liljen der Händchen klein,
Die blühen und blühen noch immerfort,
Und nur das Herzchen ist verdorrt.


ÔI VĨNH HẰNG

Ôi Vĩnh hằng, sao mà ngươi dài thế
Ngươi nhiều hơn, so với cả nghìn năm…
Một nghìn năm tôi đã từng đốt cháy
Mà vẫn không tìm ra điểm cuối cùng

Ôi Vĩnh hằng, sao mà ngươi dài thế
Ngươi nhiều hơn, so với cả nghìn năm…
Và cuối cùng quỉ Sa tăng cũng tới
Gặm nhấm tôi cả da thịt và xương.

Ewigkeit, wie bist du lang

Ewigkeit, wie bist du lang,
Länger noch als tausend Jahr;
Tausend Jahre brat ich schon,
Ach! und ich bin noch nicht gar.

Ewigkeit, wie bist du lang,
Länger noch als tausend Jahr;
Und der Satan kommt am End,
Frißt mich auf mit Haut und Haar.
  

TA MUỐN BÀI HÁT CỦA TA

Ta ước ao những bài hát của ta
Sẽ trở thành những cánh hoa êm ái
Để ta đem gửi cho người bạn gái
Rồi nàng đưa môi hôn những bài ca.

Ta ước ao những bài hát của ta
Cũng biết cách hôn người ta đằm thắm
Ta gửi bài ca một cách thầm lặng
Cho người dấu yêu nhất của đời ta.

Ta ước ao những bài hát của ta
Sẽ thành những quả đậu non nho nhỏ
Để ta đem nấu món súp đậu đũa
Ngon như chưa ai từng nấu bao giờ.

Ich wollte, meine Lieder

Ich wollte, meine Lieder
Das wären Blümelein:
Ich schickte sie zu riechen
Der Herzallerliebsten mein.

Ich wollte, meine Lieder
Das wären Küsse fein:
Ich schickt sie heimlich alle
Nach Liebchens Wängelein.

Ich wollte, meine Lieder
Das wären Erbsen klein:
Ich kocht eine Erbsensuppe,
Die sollte köstlich sein.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét