ANH ĐÃ
KHÓC
Anh đã khóc
trong giấc mơ của mình
Vì thấy em đã
nằm yên trong mộ
Anh tỉnh
giấc, và bây giờ dòng lệ
Vẫn chảy dài
trên đôi má của anh.
Anh đã khóc
trong giấc mơ của mình
Vì thấy em
không còn yêu anh nữa
Anh tỉnh
giấc, và đã khóc nức nở
Khóc thật lâu
cho cay đắng cuộc tình.
Anh đã khóc
trong giấc mơ của mình
Khi thấy em
vẫn yêu anh như thế
Anh tỉnh
giấc, và bây giờ dòng lệ
Vẫn chảy
thành dòng trên má của anh.
Ich hab im
Traum geweinet
Ich hab im
Traum geweinet,
Mir träumte,
du lägest im Grab.
Ich wachte
auf, und die Träne
Floß noch von
der Wange herab.
Ich hab im
Traum geweinet,
Mir träumt',
du verließest mich.
Ich wachte
auf, und ich weinte
Noch lange
bitterlich.
Ich hab im
Traum geweinet,
Mir träumte,
du bliebest mir gut.
Ich wachte
auf, und noch immer
Strömt meine
Tränenflut.
ĐI LANG THANG
Nếu đàn bà bỏ bạn, thì hãy quên
Đừng tin tưởng gì ở lòng chung thủy
Mà tốt nhất là hãy lo gậy bị
Để lên đường, để cất bước lang thang.
Bạn sẽ thấy một hồ nước màu xanh
Những cây liễu cúi mình bên hồ nước
Cho điều bất hạnh của mình, hãy khóc
Một chút và sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Khi bạn đứng trước trùng điệp núi non
Bạn nấc lên, thấy vô cùng ái ngại
Nhưng khi bạn đã đứng trên đỉnh núi
Sẽ nghe ra tiếng kêu của đại bàng.
Và bạn giống như đại bàng ở đó
Bạn bắt đầu lại cuộc sống của mình
Bạn tự do và sẽ cảm thấy rằng
Mất mát vừa rồi là không đáng kể.
Wandere!
Wenn dich ein Weib verraten hat,
So liebe flink eine Andre;
Noch besser wär es, du ließest die
Stadt -
Schnüre den Ranzen und wandre!
Du findest bald einen blauen See,
Umringt von Trauerweiden;
Hier weinst du aus dein kleines Weh
Und deine engen Leiden.
Wenn du den steilen Berg ersteigst,
Wirst du beträchtlich ächzen;
Doch wenn du den felsigen Gipfel
erreichst,
Hörst du die Adler krächzen.
Dort wirst du selbst ein Adler fast,
Du bist wie neugeboren,
Du fühlst dich frei, du fühlst: du
hast
Dort unten nicht viel verloren.
CHÀNG TRAI
YÊU CÔ GÁI
Chàng trai
yêu cô gái
Cô lại đi yêu
người
Còn người này
lại gọi
Cô khác là vợ
tôi.
Cô gái thường
lấy người
Đầu tiên mà
mình gặp
Rồi khổ đau,
khóc lóc
Chàng cũng
khổ không nguôi.
Câu chuyện
này xưa cũ
Nhưng vẫn mới
muôn đời
Chuyện xảy ra
với ai
Tim vỡ thành
hai nửa.
Ein
Jüngling liebt ein Mädchen
Ein Jüngling
liebt ein Mädchen,
Die hat einen
andern erwählt;
Der andre
liebt eine andre,
Und hat sich
mit dieser vermählt.
Das Mädchen
heiratet aus Ärger
Den ersten
besten Mann,
Der ihr in
den Weg gelaufen;
Der Jüngling
ist übel dran.
Es ist eine
alte Geschichte,
Doch bleibt
sie immer neu;
Und wem sie
just passieret,
Dem bricht
das Herz entzwei.
HẠNH PHÚC
VÀ BẤT HẠNH
Cô bé Hạnh
phúc thì luôn đỏng đảnh
Không khi nào
một chỗ chịu ngồi yên
Sửa mớ tóc
trên trán bạn vội vàng
Khẽ hôn bạn
rồi bỏ đi nhanh chóng.
Cô gái Bất
hạnh, trái lại, khiêm tốn
Ôm hôn bạn
bằng trái tim yêu thương
Và luôn miệng
nói rằng không vội vàng
Ngồi bên
giường đan áo len cho bạn.
Das Glück
ist eine leichte Dirne
Das Glück ist
eine leichte Dirne,
Und weilt
nicht gern am selben Ort;
Sie streicht
das Haar dir von der Stirne
Und küßt dich
rasch und flattert fort.
Frau Unglück
hat im Gegentheile
Dich
liebefest an’s Herz gedrückt;
Sie sagt, sie
habe keine Eile,
Setzt sich zu
dir an’s Bett und strickt.
ĐÊM TRÙM LÊN ĐÔI MẮT
Đêm trùm lên đôi mắt
Môi thâm tím từ lâu
Não cứng, còn tim đau
Tôi đang nằm dưới huyệt.
Bao lâu rồi chẳng biết
Tôi ngủ rất nhọc nhằn
Bỗng nhiên tôi giật mình
Bên quan tài ai đập?
– “Dậy đi, anh Heinrich
Ngày vĩnh cửu tới rồi
Cõi cực lạc muôn đời
Cho những người đã chết".
– "Em ơi anh không thể
Mắt anh đã mù rồi
Bởi vì anh khóc nhiều
Giờ không nhìn thấy nữa”.
– “Em hôn mắt anh nhé
Để xua đi bóng đêm
Anh sẽ thấy thiên thần
Và bầu trời lộng lẫy”.
– “Em yêu, anh chẳng thể
Máu vẫn chảy không ngừng
Từ trong trái tim anh
Vì những lời em đấy”.
– “Tay em này, Heinrich
Đặt vào trái tim anh
Chữa lành những vết thương
Và nỗi buồn xua hết”.
– “Em yêu ơi, không được
Máu chảy trên thái dương
Em đã bắn vào anh
Từ ngày em ly biệt”.
– “Tóc em này, Heinrich
Cuộn trên mái đầu anh
Dòng máu kia sẽ ngừng
Bệnh tình anh sẽ hết”.
Lời của em ngọt ngào
Không làm sao cưỡng lại
Tôi chỉ muốn đứng dậy
Đến với người thân yêu.
Nhưng vết thương vẫn mở
Dòng máu lại tuôn trào
Từ ngực, từ trên đầu
Thế là tôi tỉnh ngủ.
Nacht lag auf meinen Augen
Nacht lag auf meinen Augen,
Blei lag auf meinem Mund,
Mit starrem Hirn und Herzen
Lag ich im Grabesgrund.
Wie lang, kann ich nicht sagen,
Daß ich geschlafen hab;
Ich wachte auf und hörte,
Wies pochte an mein Grab.
»Willst du nicht aufstehn, Heinrich?
Der ewge Tag bricht an,
Die Toten sind erstanden,
Die ewge Lust begann.«
Mein Lieb, ich kann nicht aufstehn,
Bin ja noch immer blind;
Durch Weinen meine Augen
Gänzlich erloschen sind.
»Ich will dir küssen, Heinrich,
Vom Auge fort die Nacht;
Die Engel sollst du schauen,
Und auch des Himmels Pracht.«
Mein Lieb, ich kann nicht aufstehn,
Noch blutets immerfort,
Wo du ins Herz mich stachest
Mit einem spitzgen Wort.
»Ganz leise leg ich, Heinrich,
Dir meine Hand aufs Herz;
Dann wird es nicht mehr bluten,
Geheilt ist all sein Schmerz.«
Mein Lieb, ich kann nicht aufstehn,
Es blutet auch mein Haupt;
Hab ja hineingeschossen,
Als du mir wurdest geraubt.
»Mit meinen Locken, Heinrich,
Stopf ich des Hauptes Wund,
Und dräng zurück den Blutstrom,
Und mache dein Haupt gesund.«
Es bat so sanft, so lieblich,
Ich konnt nicht widerstehn;
Ich wollte mich erheben
Und zu der Liebsten gehn.
Da brachen auf die Wunden,
Da stürzt' mit wilder Macht
Aus Kopf und Brust der Blutstrom,
Und sieh! - ich bin erwacht.
HÔM NỌ TRÊN ĐƯỜNG CÁI
Hôm nọ trên đường cái
Tôi gặp gia đình em
Tất cả đều vui mừng
Bố, mẹ và em gái.
Họ thân mật hỏi thăm
Công việc và sức khỏe
Họ nói tôi vẫn thế
Chỉ một chút gầy hơn.
Tôi hỏi thăm gia đình
Và người thân của họ
Hỏi về con chó nhỏ
Vẻ âu yếm dịu dàng.
Rồi hỏi chuyện về nàng
Người tôi quan tâm nhất
Và họ cho tôi biết
Nàng đã sắp sinh con.
Tôi vui vẻ chúc mừng
Và gửi lời thăm hỏi
Tôi chúc nàng mạnh khỏe
Và hạnh phúc bên chồng.
Cô em gái kêu lên:
“Khổ thân con chó nhỏ
Mấy hôm trước nó bị
Chết đuối ở sông Ranh”.
Cô em có nụ cười
Giống hệt như người chị
Nụ cười, đôi mắt đó
Đã từng làm khổ tôi.
Als ich, auf der Reise, zufällig
Als ich, auf der Reise, zufällig
Der Liebsten Familie fand,
Schwesterchen, Vater und Mutter,
Sie haben mich freudig erkannt.
Sie fragten nach meinem Befinden,
Und sagten selber sogleich:
Ich hätte mich gar nicht verändert,
Nur mein Gesicht sei bleich.
Ich fragte nach Muhmen und Basen,
Nach manchem langweilgen Geselln,
Und nach dem kleinen Hündchen
mit seinem sanften Belln.
Auch nach der vermählten Geliebten
Fragte ich nebenbei;
Und freundlich gab man zur Antwort:
Daß sie in den Wochen sei.
Und freundlich gratuliert ich,
Und lispelte liebevoll:
Daß man sie von mir recht herzlich
Viel tausendmal grüßen soll.
Schwesterchen rief dazwischen:
Das Hündchen, sanft und klein,
Ist groß und toll geworden,
Und ward ertränkt, im Rhein.
Die Kleine gleicht der Geliebten,
Besonders wenn sie lacht;
Sie hat dieselben Augen,
Die mich so elend gemacht.
ĐÊM TRÙM LÊN ĐÔI MẮT
Đêm trùm lên đôi mắt
Môi thâm tím từ lâu
Não cứng, còn tim đau
Tôi đang nằm dưới huyệt.
Bao lâu rồi chẳng biết
Tôi ngủ rất nhọc nhằn
Bỗng nhiên tôi giật mình
Bên quan tài ai đập?
– “Dậy đi, anh Heinrich
Ngày vĩnh cửu tới rồi
Cõi cực lạc muôn đời
Cho những người đã chết".
– "Em ơi anh không thể
Mắt anh đã mù rồi
Bởi vì anh khóc nhiều
Giờ không nhìn thấy nữa”.
– “Em hôn mắt anh nhé
Để xua đi bóng đêm
Anh sẽ thấy thiên thần
Và bầu trời lộng lẫy”.
– “Em yêu, anh chẳng thể
Máu vẫn chảy không ngừng
Từ trong trái tim anh
Vì những lời em đấy”.
– “Tay em này, Heinrich
Đặt vào trái tim anh
Chữa lành những vết thương
Và nỗi buồn xua hết”.
– “Em yêu ơi, không được
Máu chảy trên thái dương
Em đã bắn vào anh
Từ ngày em ly biệt”.
– “Tóc em này, Heinrich
Cuộn trên mái đầu anh
Dòng máu kia sẽ ngừng
Bệnh tình anh sẽ hết”.
Lời của em ngọt ngào
Không làm sao cưỡng lại
Tôi chỉ muốn đứng dậy
Đến với người thân yêu.
Nhưng vết thương vẫn mở
Dòng máu lại tuôn trào
Từ ngực, từ trên đầu
Thế là tôi tỉnh ngủ.
Nacht lag auf meinen Augen
Nacht lag auf meinen Augen,
Blei lag auf meinem Mund,
Mit starrem Hirn und Herzen
Lag ich im Grabesgrund.
Wie lang, kann ich nicht sagen,
Daß ich geschlafen hab;
Ich wachte auf und hörte,
Wies pochte an mein Grab.
»Willst du nicht aufstehn, Heinrich?
Der ewge Tag bricht an,
Die Toten sind erstanden,
Die ewge Lust begann.«
Mein Lieb, ich kann nicht aufstehn,
Bin ja noch immer blind;
Durch Weinen meine Augen
Gänzlich erloschen sind.
»Ich will dir küssen, Heinrich,
Vom Auge fort die Nacht;
Die Engel sollst du schauen,
Und auch des Himmels Pracht.«
Mein Lieb, ich kann nicht aufstehn,
Noch blutets immerfort,
Wo du ins Herz mich stachest
Mit einem spitzgen Wort.
»Ganz leise leg ich, Heinrich,
Dir meine Hand aufs Herz;
Dann wird es nicht mehr bluten,
Geheilt ist all sein Schmerz.«
Mein Lieb, ich kann nicht aufstehn,
Es blutet auch mein Haupt;
Hab ja hineingeschossen,
Als du mir wurdest geraubt.
»Mit meinen Locken, Heinrich,
Stopf ich des Hauptes Wund,
Und dräng zurück den Blutstrom,
Und mache dein Haupt gesund.«
Es bat so sanft, so lieblich,
Ich konnt nicht widerstehn;
Ich wollte mich erheben
Und zu der Liebsten gehn.
Da brachen auf die Wunden,
Da stürzt' mit wilder Macht
Aus Kopf und Brust der Blutstrom,
Und sieh! - ich bin erwacht.
HÔM NỌ TRÊN ĐƯỜNG CÁI
Hôm nọ trên đường cái
Tôi gặp gia đình em
Tất cả đều vui mừng
Bố, mẹ và em gái.
Họ thân mật hỏi thăm
Công việc và sức khỏe
Họ nói tôi vẫn thế
Chỉ một chút gầy hơn.
Tôi hỏi thăm gia đình
Và người thân của họ
Hỏi về con chó nhỏ
Vẻ âu yếm dịu dàng.
Rồi hỏi chuyện về nàng
Người tôi quan tâm nhất
Và họ cho tôi biết
Nàng đã sắp sinh con.
Tôi vui vẻ chúc mừng
Và gửi lời thăm hỏi
Tôi chúc nàng mạnh khỏe
Và hạnh phúc bên chồng.
Cô em gái kêu lên:
“Khổ thân con chó nhỏ
Mấy hôm trước nó bị
Chết đuối ở sông Ranh”.
Cô em có nụ cười
Giống hệt như người chị
Nụ cười, đôi mắt đó
Đã từng làm khổ tôi.
Als ich, auf der Reise, zufällig
Als ich, auf der Reise, zufällig
Der Liebsten Familie fand,
Schwesterchen, Vater und Mutter,
Sie haben mich freudig erkannt.
Sie fragten nach meinem Befinden,
Und sagten selber sogleich:
Ich hätte mich gar nicht verändert,
Nur mein Gesicht sei bleich.
Ich fragte nach Muhmen und Basen,
Nach manchem langweilgen Geselln,
Und nach dem kleinen Hündchen
mit seinem sanften Belln.
Auch nach der vermählten Geliebten
Fragte ich nebenbei;
Und freundlich gab man zur Antwort:
Daß sie in den Wochen sei.
Und freundlich gratuliert ich,
Und lispelte liebevoll:
Daß man sie von mir recht herzlich
Viel tausendmal grüßen soll.
Schwesterchen rief dazwischen:
Das Hündchen, sanft und klein,
Ist groß und toll geworden,
Und ward ertränkt, im Rhein.
Die Kleine gleicht der Geliebten,
Besonders wenn sie lacht;
Sie hat dieselben Augen,
Die mich so elend gemacht.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét