Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017

Thơ Goethe - Nỗi buồn Mignon*


MIGNON I

Anh có biết nơi mà hoa chanh nở
Trong vườn xanh cam lấp lánh ánh vàng
Giữa trời xanh thổi nhẹ nhàng ngọn gió
Nguyệt quế trên cao và lặng lẽ kim nương?
Anh có biết gì về xứ sở này không?
Ta hãy đi về, đi về nơi đó
Người yêu ơi, em muốn đến cùng anh.

Anh có biết ngôi nhà có cột đỡ mái tranh
Sáng sủa trong phòng, ngoài mái hiên tĩnh lặng
Những bức tượng đá đứng nhìn em như muốn
Hỏi: “Có điều gì đã xảy đến với con?”
Anh có biết gì về xứ sở này không?
Ta hãy đi về, đi về nơi đó
Người đỡ đầu, em muốn đến cùng anh.

Cha có biết ngọn đồi, nơi mây phủ con đường?
Con la tìm trong sương đường đi của nó
Trong hang tối có con rồng giống cũ
Tiếng đá rơi và thác réo ầm ầm
Cha có biết gì về xứ sở này không?
Ta hãy đi về, đi về nơi đó
Cha thân yêu, chúng ta hãy lên đường!


Kennst du das Land, wo die Zitronen blühn

Kennst du das Land, wo die Zitronen blühn,
Im dunkeln Laub die Goldorangen glühn,
Ein sanfter Wind vom blauen Himmel weht,
Die Myrte still und hoch der Lorbeer steht,
Kennst du es wohl?
Dahin, dahin
Möcht ich mit dir, o mein Geliebter, ziehn.

Kennst du das Haus? Auf Säulen ruht sein Dach,
Es glänzt der Saal, es schimmert das Gemach,
Und Marmorbilder stehn und sehn mich an:
Was hat man dir, du armes Kind, getan? —
Kennst du es wohl?
Dahin, dahin
Möcht ich mit dir, o mein Beschützer, ziehn.

Kennst du den Berg und seinen Wolkensteg?
Das Maultier sucht im Nebel seinen Weg,
In Höhlen wohnt der Drachen alte Brut,
Es stürzt der Fels und über ihn die Flut;
Kennst du ihn wohl?
Dahin, dahin
Geht unser Weg! o Vater, lass uns ziehn! 
______________________

Mignon (tiếng Pháp đọc là Mi-nhon – bé bỏng, dễ thương) – là nhân vật trong tiểu thuyết “Những năm tháng học nghề của Wilhelm Meister” của Goethe, một cô gái tuổi teen có tính tình rất kín đáo. Nhân vật chính của tiểu thuyết, nhà văn Wilhelm Meister gặp cô bé Mignon lúc cô lên khoảng 12-13 tuổi, là thành viên của một nhóm nghệ sĩ lang thang. Mignon không nói sõi tiếng Đức, các bài hát của cô nghe có vẻ nhớ nhà da diết, nhớ đất nước Italia xinh đẹp của cô. Cô mặc quần áo con trai và tự gọi mình là một cậu bé. Các nghệ sĩ khác thường sỉ nhục cô và nhiều khi cô bé bị đánh đập thâm tệ. Wilhelm Meister đã đứng ra bảo trợ, mua cô từ người chủ với ba mươi đồng taler (đồng tiền bằng bạc của châu Âu thời đó). Mignon bắt đầu theo Wilhelm Meister, phục vụ ông và những người đồng hành. Cô không chỉ biết hát mà còn biết nhảy múa và làm xiếc. Wilhelm đối xử với cô bằng tình cảm của một người cha. Cùng với Wilhelm còn có một ông già chơi đàn hạc – người này có tâm thần nửa điên nửa thật.

Sự quyến luyến của Mignon đối với Wilhelm Meister dần dần phát triển đến một tình yêu. Cô bé tỏ ra ghen hờn đối với những người phụ nữ có cảm tình với ông. Một hôm Wilhelm bị mấy tên cướp đánh chảy máu, cô bé đã lấy những sợi tóc của mình để buộc vết thương cho ông. Sau lần dựng thành công vở “Hamlet”, những người nghệ sĩ đã tổ chức một bữa tiệc nhậu. Hôm đó có một người phụ nữ lạ mặt tỏ ra rất thân mật với Wilhelm. Mignon đã cắn vào tay Wilhelm, khi ông đi ra với người phụ nữ vừa quen. Đến đêm, người phụ nữ nọ đến phòng của ông và họ đã có một đêm “ân ái mặn nồng” nhưng vì trong đêm tối lại vì quá say xỉn nên Wilhelm không hề biết đấy là ai. Sáng ra, vẻ mặt của Mignon làm cho Wilhelm vô cùng kinh ngạc, cô bé trở nên cư xử rất khác với ông. Wilhelm ngỡ rằng cô bé đã trở thành người lớn chỉ sau một đêm.

Wilhelm quyết định để Mignon ở lại chỗ bà Therese để hồi phục sức khỏe của cô. Ông biết được rằng Mignon là con gái của ông già chơi đàn hạc từ mối quan hệ loạn luân của ông với em gái của mình. Ở phần cuối của tiểu thuyết, Mignon đã chết trong vòng tay của Wilhelm sau một căn bệnh tai ác. Không lâu trước khi chết, cô bé đã đồng ý mặc quần áo của phụ nữ. Wilhelm phát hiện ra đêm đó Mignon đã đột nhập vào phòng của mình để qua đêm “thân mật” với ông. Cô bé đã trốn ở đó để chờ ông nhưng sau đó người phụ nữ lạ bước vào phòng, cuối cùng là Wilhelm và ông tự tay mình đóng cửa. Suốt cả đêm đó cô bé ở trong phòng và đã “cháy lên” vì hờn ghen và ham muốn. Đó là một cú sốc không thể chịu đựng và đã sinh ra căn bệnh tai ác cho cô ấy.

Hình tượng Mignon với cây đàn và những bài hát u buồn kể về những nỗi sầu khổ dịu dàng không chỉ xuất hiện trên sân khấu, trong giới ca nhạc kịch opera mà còn là nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm âm nhạc của các nhạc sĩ nỗi tiếng như: Ludwig van Beethoven,  Franz Schubert, Robert Schumann… cũng như rất nhiều nhà thơ nổi tiếng khắp thế giới. Trong hội họa và điêu khắc cũng có những tác phẩm rất đẹp về Mignon. 



MIGNON II

Chỉ những ai khao khát
Hiểu được nỗi buồn tôi!
Cô đơn và tách biệt
Với tất cả niềm vui
Tôi nhìn lên bầu trời
Nhìn về xa tít tắp
Người tôi yêu dấu nhất
Ở tận chốn xa vời.
Lòng tôi như lửa đốt
Đầu óc tôi rối bời
Chỉ những ai khao khát
Hiểu được nỗi buồn tôi!

Nur wer die Sehnsucht kennt

Nur wer die Sehnsucht kennt
Weiß, was ich leide!
Allein und abgetrennt
Von aller Freude,
Seh ich ans Firmament
Nach jener Seite.
Ach! der mich liebt und kennt,
Ist in der Weite.
Es schwindelt mir, es brennt
Mein Eingeweide.
Nur wer die Sehnsucht kennt
Weiß, was ich leide!


MIGNON III

Anh đừng hỏi, đừng bắt em thừa nhận
Bí mật là điều bắt buộc với em
Em muốn trao anh tất cả nỗi niềm
Nhưng số phận em không hề mong muốn.

Ở nơi mặt trời mọc lên rồi lặn
Trên những cánh đồng bao phủ bóng đêm
Đá cũng mở ra lồng ngực của mình
Để kiếm đường cho nước nguồn chảy xuống. 

Ai cũng muốn trong vòng tay người bạn
Thổ lộ ra nỗi cay đắng của mình
Chỉ riêng em thề khép chặt cõi lòng
Và chỉ ông trời mới mong mở chúng.


Heiß mich nicht reden, heiß mich schweigen

Heiß mich nicht reden, heiß mich schweigen,
Denn mein Geheimnis ist mir Pflicht,
Ich möchte dir mein ganzes Innre zeigen,
Allein das Schicksal will es nicht.

Zur rechten Zeit vertreibt der Sonne Lauf
Die finstre Nacht, und sie muß sich erhellen,
Der harte Fels schließt seinen Busen auf,
Mißgönnt der Erde nicht die tiefverborgnen Quellen.

Ein jeder sucht im Arm des Freundes Ruh,
Dort kann die Brust in Klagen sich ergießen,
Allein ein Schwur drückt mir die Lippen zu,
Und nur ein Gott vermag sie aufzuschließen.


MIGNON IV

Chắc rằng chẳng ai buộc tội gì đâu
Khi em mặc bộ áo quần màu trắng
Một khi em đang đến gần giới hạn
Để về ngôi nhà nằm dưới đất sâu.

Em sống cuộc đời đâu có dài lâu
Rồi em sẽ về nằm yên ở đó
Còn bây giờ cho phép em từ bỏ
Chiếc dây lưng và chiếc nhẫn ngày nào.

Khi ra trình trước thần thánh trên cao
Ai hỏi gì đàn ông hay phụ nữ
Chẳng có áo quần, nếp nhăn chẳng có
Trước thánh thần mọi thân thể như nhau.

Ngày tháng của em lần lượt qua mau
Nhưng dấu vết của mình còn để lại
Giờ đây trong nỗi buồn đau tê tái
Em muốn mình trẻ mãi đến nghìn sau!
______________

*Loạt các bài Mignon 1, 2, 3, 4 chúng tôi đặt một cái tên chung là Nỗi buồn Mignon, thực ra phải gọi là Nỗi đau (Nỗi đau tình). Xin phép không bàn những khía cạnh thuộc về chuyên môn nhưng theo những gì đã đọc, đã nghe và đã thấy, thì quả thật nỗi đau này có một sức hủy diệt khủng khiếp.

So lasst mich scheinen, bis ich werde

So lasst mich scheinen, bis ich werde,
Zeiht mir das weiße Kleid nicht aus!
Ich eile von der schönen Erde
Hinab in jenes feste Haus.

Dort ruh` ich eine kleine Stille,
Dann öffnet sich der frische Blick;
Ich lasse dann die reine Hülle,
Den Gürtel und den Kranz zurück.

Und jene himmlischen Gestalten,
Sie fragen nicht nach Mann und Weib,
Und keine Kleider, keine Falten
Umgeben den verklärten Leib.

Zwar lebt` ich ohne Sorg` und Mühe,
Doch fühlt` ich tiefen Schmerz genung.
Vor Kummer altert` ich zu frühe;
macht mich auf ewig wieder jung!



Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2017

Thơ Heine - Giấc mơ khủng khiếp



MỘT GIẤC MƠ ĐÁNG SỢ

Một giấc mơ đáng sợ
Vừa sợ vừa buồn cười
Có vẻ từ ngày đó
Tôi không còn là tôi.

Đó là một khu vườn
Nơi mà tôi đi dạo
Những bông hoa nở bừng
Lòng tôi vui biết mấy.

Có chim hót trên cành
Những lời rất âu yếm
Ánh mặt trời vàng óng
Đang rót xuống vườn xanh.

Hoa cỏ tỏa mùi hương
Ngạt ngào trong cơn gió
Dường như tất, tất cả
Khoe vẻ đẹp của mình.

Giữa hoa cỏ màu xanh
Có một đài phun nước
Một cô gái xinh đẹp
Đang ngồi giặt áo quần.

Đôi má đỏ, môi hồng
Và mái tóc vàng óng
Đôi mắt tôi tìm kiếm
Nét vừa lạ vừa quen.

Nàng vừa giặt áo quần
Vừa cất lên tiếng hát:
“Chảy đi, ơi dòng nước
Giặt cho sạch cho nhanh”.

Thấy vậy, tôi đến gần
“Em ơi, cho tôi hỏi
Thì thầm thôi, có phải
Em giặt áo cho chồng?”

Nàng trả lời rất nhanh:
“Áo quan cho anh đấy!”
Nói xong lời như vậy
Nàng liền biến mất tăm.

Và tôi đến khu rừng
Tối tăm và hoang dã
Đầy cây cao bóng cả
Thấy ngạc nhiên vô cùng.

Tiếp sau sự ngạc nhiên
Nghe rõ ràng tiếng búa
Giữa khu rừng hoang dã
Tôi bước đi vội vàng.

Bỗng thấy giữa khu rừng
Có một cây sồi lớn
Một cô gái bên cạnh 
Tay cầm búa lăm lăm.

Nàng vung búa không ngừng
Vừa chặt cây vừa hát:
“Búa của ta bằng sắt
Hãy đóng nhanh chiếc hòm”.

Tôi lại bước đến gần
“Em ơi, cho anh hỏi
Ai bắt em làm vậy
Sao lại đi đóng hòm?”

Nàng lại trả lời nhanh:
“Đóng hòm cho anh đấy!”
Và y hệt lúc nãy
Nàng lại biến mất tăm.

Xung quanh đều tối đen 
Khắp nơi đều trống vắng
Chẳng biết điều gì đến
Tôi cảm thấy rùng mình.

Tôi tiếp tục lang thang
Thấy một dải màu trắng
Liền vội vàng bước đến
Và tôi lại thấy nàng.

Mặc áo quần trắng tinh
Trong tay cầm chiếc xẻng
Nàng, theo tôi cảm nhận
Vừa đẹp vừa kinh hoàng.

Còn người đẹp vội vàng
Vừa đào đất vừa hát
“Xẻng của ta rộng, sắc
Hãy đào huyệt cho nhanh”.

Tôi lại bước đến gần
“Em ơi, cho anh hỏi
Em dễ thương như vậy
Sao đào huyệt để chôn?”

Nàng trả lời vội vàng:
“Huyệt để chôn anh đấy!”
Sau những lời như vậy
Miệng huyệt đã mở toang.

Đưa mắt nhìn vào trong
Tôi rùng mình khủng khiếp
Bỗng tôi ngã xuống huyệt –
Và chợt tỉnh giấc nồng.



Ein Traum, gar seltsam schauerlich

Ein Traum, gar seltsam schauerlich,
Ergötzte und erschreckte mich.
Noch schwebt mir vor manch grausig Bild,
Und in dem Herzen wogt es wild.

Das war ein Garten, wunderschön,
Da wollt ich lustig mich ergehn;
Viel schöne Blumen sahn mich an,
Ich hatte meine Freude dran.

Es zwitscherten die Vögelein
Viel muntre Liebesmelodein;
Die Sonne rot, von Gold umstrahlt,
Die Blumen lustig bunt bemalt.

Viel Balsamduft aus Kräutern rinnt,
Die Lüfte wehen lieb und lind;
Uns alles schimmert, alles lacht,
Und zeigt mir freundlich seine Pracht.

Inmitten in dem Blumenland
Ein klarer Marmorbrunnen stand;
Da schaut ich eine schöne Maid,
Die emsig wusch ein weißes Kleid.

Die Wänglein süß, die Äuglein mild,
Ein blondgelocktes Heilgenbild;
Und wie ich schau, die Maid ich fand
So fremd und doch so wohlbekannt.

Die schöne Maid, die sputet sich,
Sie summt ein Lied gar wunderlich:
»Rinne, rinne, Wässerlein,
Wasche mir das Linnen rein.«

Ich ging und nahete mich ihr,
Und flüsterte: O sage mir,
Du wunderschöne, süße Maid,
Für wen ist dieses weiße Kleid?

Da sprach sie schnell: Sei bald bereit,
Ich wasche dir dein Totenkleid!
Und als sie dies gesprochen kaum,
Zerfloß das ganze Bild, wie Schaum. -

Und fortgezaubert stand ich bald
In einem düstern, wilden Wald.
Die Bäume ragten himmelan;
Ich stand erstaunt und sann und sann.

Und horch! welch dumpfer Widerhall!
Wie ferner Äxtenschläge Schall;
Ich eil durch Busch und Wildnis fort,
Und komm an einen freien Ort.

Inmitten in dem grünen Raum,
Da stand ein großer Eichenbaum;
Und sieh! mein Mägdlein wundersam
Haut mit dem Beil den Eichenstamm.

Und Schlag auf Schlag, und sonder Weil,
Summt sie ein Lied und schwingt das Beil:
»Eisen blink, Eisen blank,
Zimmre hurtig Eichenschrank.«

Ich ging und nahete mich ihr,
Und flüsterte: O sage mir,
Du wundersüßes Mägdelein,
Wem zimmerst du den Eichenschrein?

Da sprach sie schnell: Die Zeit ist karg,
Ich zimmre deinen Totensarg!
Und als sie dies gesprochen kaum,
Zerfloß das ganze Bild, wie Schaum. -

Es lag so bleich, es lag so weit
Ringsum nur kahle, kahle Heid;
Ich wußte nicht, wie mir geschah,
Und heimlich schaudernd stand ich da.

Und nun ich eben fürder schweif,
Gewahr ich einen weißen Streif;
Ich eilt drauf zu, und eilt und stand,
Und sieh! die schöne Maid ich fand.

Auf weiter Heid stand weiße Maid,
Grub tief die Erd mit Grabescheit.
Kaum wagt ich noch sie anzuschaun,
Sie war so schön und doch ein Graun.

Die schöne Maid, die sputet sich,
Sie summt ein Lied gar wunderlich:
»Spaten, Spaten, scharf und breit,
Schaufle Grube tief und weit.«

Ich ging und nahete mich ihr,
Und flüsterte: O sage mir,
Du wunderschöne, süße Maid,
Was diese Grube hier bedeut't?

Da sprach sie schnell: »Sei still, ich hab
Geschaufelt dir ein kühles Grab.«
Und als so sprach die schöne Maid,
Da öffnet sich die Grube weit;

Und als ich in die Grube schaut,
Ein kalter Schauer mich durchgraut;
Und in die dunkle Grabesnacht
Stürzt ich hinein - und bin erwacht.





RƯỢU UỐNG HẾT TRƠN 

Rượu uống hết trơn, bữa ăn ngon miệng
Hai cô em đôi má đã ửng hồng
Vẻ bạo dạn, áo ngực thì trễ xuống
Cả hai người vì rượu đã lâng lâng.

Vai trắng ngần, bộ ngực đẹp vô cùng
Con tim tôi run lên vì sợ hãi
Cả hai cùng cười vang và sau đấy
Nhảy lên giường rồi chui vội vào chăn.

Tôi đang định đưa tay lên kéo rèm
Thì đã nghe vang khò khè tiếng ngáy
Tôi ngơ ngác giống như thằng ngốc vậy
Có vẻ như đấy không phải giường mình.

Die Flaschen sind leer, das Frühstück ist gut

Die Flaschen sind leer, das Frühstück ist gut,
Die Dämchen sind rosig erhitzet;
Sie lüften das Mieder mit Übermut,
Ich glaube, sie sind bespitzet.

Die Schulter wie weiß, die Brüstchen wie nett!
Mein Herz erbebet vor Schrecken.
Nun werfen sie lachend sich aufs Bett,
Und hüllen sich ein mit den Decken.

Sie ziehen nun gar die Gardinen vor,
Und schnarchen am End um die Wette.
Da steh ich im Zimmer ein einsamer Tor,
Betrachte verlegen das Bette.


ĐỜI LẮM KẺ HẠ HÀNH

Đời lắm kẻ hạ hành
Lắm kẻ làm tôi bực
Người này – vì yêu thương
Người kia – vì thù ghét.

Dùng bánh mì đầu độc
Độc trong cốc thủy tinh
Người này – vì yêu thương
Người kia – vì thù ghét.

Nhưng người làm khổ nhất
Đến ngày tháng tận cùng
Người này chẳng yêu thương
Cũng không hề thù ghét.

Sie haben mich gequälet

Sie haben mich gequälet,
Geärgert blau und blaß,
Die einen mit ihrer Liebe,
Die andern mit ihrem Haß.
 
Sie haben das Brot mir vergiftet,
Sie gossen mir Gift ins Glas,
Die einen mit ihrer Liebe,
Die andern mit ihrem Haß.
 
Doch sie, die mich am meisten
Gequält, geärgert, betrübt,
Die hat mich nie gehasset,
Und hat mich nie geliebt.



CÂY TÙNG CÔ ĐƠN

Một cây tùng cô đơn
Giữa ngọn đồi phương Bắc
Cây tùng đang yên giấc
Giữa tuyết và giá băng.

Tùng mơ thấy cây cọ
Xa xôi ở phương Đông
Lặng lẽ và u buồn
Cháy lên bên vách đá.

Ein Fichtenbaum steht einsam

Ein Fichtenbaum steht einsam
Im Norden auf kahler Höh.
Ihn schläfert: mit weißer Decke
Umhüllen ihn Eis und Schnee.

Er träumt von einer Palme,
Die, fern im Morgenland,
Einsam und schwiegend trauert
Auf brennender Felsenwand.


HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH

Phụ nữ như bọ chét
Nhiều bọ chét – ngứa nhiều
Âm thầm chịu đớn đau
Chẳng còn cách nào khác.

Họ trả thù tinh khôn
Thức giấc trong đêm vắng
Bạn ôm nàng âu yếm
Nàng với bạn – quay lưng. 

Zum Hausfrieden

Viele Weiber, viele Flöhe,
Viele Flöhe, vieles Jucken –
Thun sie heimlich dir ein Wehe,
Darfst du dennoch dich nicht mucken.

Denn sie rächen, schelmisch lächelnd,
Sich zur Nachtzeit – Willst du drücken
Sie an’s Herze, lieberöchelnd,
Ach, da dreh’n sie dir den Rücken.


VỚI NHỮNG CÔ GÁI ĐẦN

Với những cô gái đần, tôi thường nghĩ
Khó mà làm ăn với kẻ ngu đần
Nhưng khi tôi gặp những cô thông minh
Thì hiểu rằng còn khó hơn thế nữa.

Người thông minh thì lại quá khôn ngoan
Nhiều câu hỏi làm tôi mất kiên nhẫn
Và khi tôi hỏi họ điều quan trọng
Thì họ mỉm cười một cách tinh ranh. 

Mit dummen Mädchen, hab ich gedacht 

Mit dummen Mädchen, hab ich gedacht,
Nichts ist mit dummen anzufangen;
Doch als ich mich an die klugen gemacht,
Da ist es mir noch schlimmer ergangen.

Die klugen waren mir viel zu klug,
Ihr Fragen machte mich ungeduldig,
Und wenn ich selber das Wichtigste frug,
Da blieben sie lachend die Antwort schuldig.


DAN DÍU VỚI ĐÀN BÀ

Dan díu với đàn bà bạn hãy nên khiêm tốn
Hãy nhớ tiết kiệm lời và đừng vội nói tên
Bởi nếu nàng tốt – thì cho nàng giữ kín 
Còn nếu không – thì cũng giữ cho mình.

Hast du vertrauten Umgang mit Damen

Hast du vertrauten Umgang mit Damen,
Schweig, Freundchen, stille und nenne nie Namen:
Um ihrentwillen, wenn sie fein sind,
Um deinetwillen, wenn sie gemein sind.




HOA SEN

Bông hoa sen dè dặt
Trước mặt trời nóng bừng
Mái đầu hoa cúi thấp
Mơ màng đợi màn đêm.

Chỉ trăng là người tình
Đem ánh sáng của trăng
Thức hoa sen tỉnh dậy
Khoe vẻ đẹp của mình. 

Hoa nở bừng, sáng tỏ
Nhìn vào giữa trời đêm
Rồi thổn thức, nức nở
Khóc cho nỗi đau tình.

Die Lotusblume 

Die Lotosblume ängstigt
Sich vor der Sonne Pracht,
Und mit gesenktem Haupte
Erwartet sie träumend die Nacht.

Der Mond, der ist ihr Buhle,
Er weckt sie mit seinem Licht,
Und ihm entschleiert sie freundlich
Ihr frommes Blumengesicht.

Sie blüht und glüht und leuchtet,
Und starret stumm in die Höh;
Sie duftet und weinet und zittert
Vor Liebe und Liebesweh.



TRÊN ĐÔI CÁNH CỦA BÀI CA

Trên đôi cánh của bài ca, em ạ
Em hãy cùng anh nơi ấy ta về
Chốn sông Hằng dưới bầu trời êm ả
Sự diệu kỳ chắp cánh những ước mơ.

Ở nơi đó trong khu vườn màu đỏ
Những bông hoa dưới tia sáng diệu huyền
Và hoa sen dưới trăng vàng lặng lẽ
Đang u sầu vì thương nhớ về em.

Những bông hoa màu tím cười hồn nhiên
Đang ngắm nhìn những vì sao âu yếm
Những bông hồng kể cho nhau câu chuyện
Cổ tích mà thơm ngát những mùi hương.

Và anh sẽ đọc em nghe thơ tình
Giữa những tiếng thì thầm nghe đâu đó 
Tựa như lời trong từng con sóng vỗ
Ở đôi bờ êm ả của sông thiêng.

Ở nơi đó anh và em sẽ nằm
Trên thảm cỏ dưới bóng hàng cây cọ
Ta thả hồn cho tình yêu và để
Giấc mơ hạnh phúc hai đứa sẽ thành.

Auf Flügeln des Gesanges

Auf Flügeln des Gesanges,
Herzliebchen, trag' ich dich fort,
Fort nach den Fluren des Ganges,
Dort weiß ich den schönsten Ort.

Dort liegt ein rotblühender Garten
Im stillen Mondenschein;
Die Lotosblumen erwarten
Ihr trautes Schwesterlein.

Die Veilchen kichern und kosen,
Und schaun nach den Sternen empor;
Heimlich erzählen die Rosen
Sich duftende Märchen ins Ohr.

Es hüpfen herbei und lauschen
Die frommen, klugen Gazell'n;
Und in der Ferne rauschen
Des heiligen Stromes Well'n.

Dort wollen wir niedersinken
Unter dem Palmenbaum,
Und Liebe und Ruhe trinken,
Und träumen seligen Traum.